Tinh phương pháp của bố mẹ tôi đúng là Một hòi Một vực. Những gì mẹ nhà tôi trải qua thòi trẻ giống như 1 cuộc địa ốc xiêu dạt ba thuê chung cư trung kính chìm bảy nổi, Một câu chuyện lịch sử thích về sự theo đuổi tự do của ngưòi con gái thòi hiện đại.
Mẹ tôi sinh ra ở Đông Bắc (Thông Liêu, tỉnh giấc Liêu Ninh), là con út trong gia địa ốc đình. Những Cả nhà của mẹ đều chung cư vimeco cao to, riêng mẹ mang một,58 mét. Nghe đâu hồi mẹ còn nhỏ tính phương pháp y hệt con trai, cực kỳ vui vẻ hoạt bát, thích Các môn thể thao. Tuy vậy, cuộc sống hồn nhiên vô tư lự ấy đã sớm kết thúc.
Năm 1931, Nhật Bản chiếm Đông Bắc, lập ủy ban nhân dân bù nhìn, thòi cuộc hỗn loạn, lòng ngưòi căn hộ hoang mang. Năm ấy, mẹ mói 16 tuổi, đã kiên quyết đưa ra Một quyết định ữọng đại. Mẹ nhảy đầm lên tàu, Căn cứ vào đoàn học trò lưu vong thoát ly về Bắc Kinh, Theo Đó ròi quê hưong, thoát ly gia đình bao nhiêu năm đằng đẵng. Sau này, thuê căn hộ khu Times City nhà tôi nhìn thấy vận mệnh của gia đình tôi và mẹ giống nhau Một cách đáng kinh ngạc. Nhà tôi cũng đi khỏi Đài Loan năm 11 tuổi.
Tại Bắc Kinh, mẹ gia đình tôi và Cả nhà ở chung 1 chỗ gần Thiên Đàn, đi học ở 1 trường trung học của ngưòi Đông Bắc lập ra chuyên dành cho học sinh lưu vong. Sáu năm sau, mẹ thi vào trường Cao đẳng Thể dục thể thao Đông Nam của Thượng Hải, 1 mình lưu lạc tói Thượng Hải.
Mẹ thường kể cho chứng gia đình tôi nghe Một kỷ niệm "hoành tráng" trên phố tói Thượng Hải năm Đây. Trên chuyến tàu hỏa
tức cha gia đình tôi, sinh năm 1909 tại Hoa Dưong, Tứ Xuyên (nay là trấn Hoa Thuê chung cư Golden land giá rẻ Dưong, thành phố Thành Đô). Cha nhà tôi là ngưòi ko hay cưòi đề cập, luôn nghiêm cẩn, lại thêm việc gia đình tôi mói 11 tuổi đã phải xa tổ ấm sang Mỹ du học rộng rãi năm, nên giữa gia đình tôi và cha luôn mang 1 khoảng bí quyết vô hình, làm cho hai cha con vô cùng ít khi chuyện trò vói nhau.
Điều Đó cũng khiến tôi không biết nhiều về các khía cạnh trong đòi sống thuòng địa ốc ngày của cha. Đây là tiếc nuối lớn có nên thuê nhà 88 láng hạ nhất trong đòi nhà tôi. Đa dạng năm sau này, nhà tôi tìm mọi cách khôn cùng mói có thể ghép những mảnh hiểu biết vặt vãnh của gia đình tôi về cha lại thành 1 bức tranh hoàn chỉnh.